Tôi đã luôn cảm thấy mình khác biệt. Khi còn là một đứa trẻ, tôi khá trầm tính và thích dành nhiều thời gian để đọc sách, vẽ vời và chơi một mình. Tôi thực sự không có bất kỳ người bạn thân nào trong trường.
Các giáo viên thường nói với cha mẹ tôi rằng tôi quá nhút nhát, quá ít nói, họ cảm thấy lo lắng cho tôi về điều đó. Một số thầy cô xếp tôi ngồi một mình ở bàn đầu để dễ quan sát và tra bài tôi vì tôi không tích cực tham gia vào các hoạt động bài bở trên lớp. Tôi nhớ rất rõ mình từng bị bắt nạt và bị chế giễu ở trường trung học vì mấy đứa cùng trường không thích tính cách trầm lặng, nhạy cảm của tôi.
Một vài năm sau, khi thất bại trong việc học nghề điện tử và phải ở nhà cả năm trời, tôi bắt đầu tự vấn bản thân.
Có lẽ tôi có vấn đề. Có lẽ tôi là người phải thay đổi và thích nghi với thế giới. Không phải những người khác kỳ quặc mà chính tôi là kẻ kỳ lạ.
Tôi lao vào làm việc trong lĩnh vực bán hàng
Với suy nghĩ đó, tôi đã quyết định “hòa nhập” bằng cách kiếm một công việc bán hàng. Bởi tôi nghĩ, thường xuyên phải tư vấn nói chuyện với khách hàng sẽ giúp tôi nhanh nhẹn hoạt bát và hoà đồng hơn. Tôi được thuê ở một cửa hàng bán đủ loại đồ điện gia dụng. Trước đây, tôi không được chuẩn bị tí gì để trở thành một nhân viên bán hàng. Tôi đã làm việc ở đó ba năm, và đó có lẽ là những năm tháng khó khăn nhất trong cuộc đời tôi.
Mỗi ngày, tôi đều phải mỉm cười với khách hàng, chào hỏi và trò chuyện với họ. Ngoài ra xung quanh còn có tiếng ồn liên tục, đám đông và ánh đèn cực sáng. Sếp của tôi thường phàn nàn với tôi rằng tôi đã không làm tốt trong việc thúc đẩy khách mua hàng. Đồng nghiệp của tôi là những người hướng ngoại và họ có vẻ thực sự hài lòng với công việc của mình. Vì vậy, tôi quyết định tỏ ra hướng ngoại và hành động giống như họ khi tiếp xúc với khách hàng.
Điều này thực sự khó khăn. Nó làm cho tôi cảm thấy như tôi đang nói dối chính mình một cách thường xuyên. Mỗi buổi tối khi trở về nhà, tôi hầu như luôn cảm thấy quá tải cả về thể chất lẫn tinh thần. Có thời gian, tôi đã bị đau đầu dữ dội, đổ mồ hôi lạnh, đau tức ngực và khó thở. Những biểu hiện này xảy ra ít nhất một lần một ngày vào những thời điểm khác nhau và khiến tôi thậm chí còn lo lắng hơn.
Sau ba năm ở đó, cuối cùng tôi đã làm được điều mà tôi nên làm sớm hơn nhiều – tôi xin nghỉ việc.
Rời đi để tìm bình yên cho chính mình
Gom góp tiền tiết kiệm, tôi mua một vé máy bay đi Thái Lan và hy vọng tìm được chút bình yên cho bản thân.
Tôi đã dành nhiều tháng để đi du lịch ở một vài nước châu Á và có những trải nghiệm tuyệt vời, gặp rất nhiều người thú vị, trong đó có người đã trở thành người bạn thân đầu tiên của tôi. Cô ấy là người đầu tiên tôi đủ tin tưởng để mở lòng và giúp tôi rất nhiều trong việc chữa lành. Dành thời gian với cô ấy đã giúp tôi tìm lại được phiên bản của chính tôi, và tôi dần dần bắt đầu quay lại là chính mình.
Đó là khoảng thời gian mà lần đầu tiên tôi nghe nói về bài kiểm tra tính cách Myers-Briggs. Tôi đã thử làm bài test và phát hiện ra rằng tôi thuộc tuýp tính cách INFJ. Sau đó, tôi cũng phát hiện ra rằng tôi là một người rất nhạy cảm. Tôi đã thực hiện lại bài kiểm tra tính cách một vài lần để chắc chắn, và tôi luôn nhận được kết quả tương tự. Tất cả những điều này đều có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, và tôi nhận ra rằng có thể có những người khác giống như tôi ở ngoài kia. Nó mang lại một chút bình yên và nhẹ nhõm hơn cho tâm hồn và trái tim tôi. Và khi tôi trở về nhà, những gì tôi muốn trong cuộc sống trở nên rõ ràng hơn đối với tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn bị hoảng loạn, dù ít thường xuyên hơn. Tôi cũng thường bị đau đầu và cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi đoán mình đã bị trầm cảm và đã đến lúc tôi phải đến gặp bác sĩ trị liệu.
‘Bạn có tất cả các triệu chứng của bệnh trầm cảm nặng’
Sau một vài buổi trao đổi, điều bác sĩ trị liệu nói đã trút được một gánh nặng khỏi vai tôi: “Đây là triệu chứng của bệnh trầm cảm nặng.”
Tôi thậm chí không bị sốc khi nghe điều đó. Tôi đã tự mình tìm hiểu trên mạng và gần như biết điều gì đang xảy ra với mình. Chúng tôi đã nói rất nhiều về những gì tôi đã trải qua, và tôi dần phát hiện ra rằng một trong những lý do chính khiến tôi bị trầm cảm là do trong 5 năm qua, tôi đã đi ngược lại với bản chất và tính cách của mình.
Đừng thay đổi bản thân để làm hài lòng người khác
Bây giờ tôi đã trở về quê hương của mình và đang cố gắng tận hưởng cuộc sống nhiều nhất có thể. Tôi không ép buộc bản thân phải ra ngoài hoặc đi giao lưu với những người khác nếu tôi cảm thấy không thích. Tôi dành nhiều thời gian hơn để theo đuổi đam mê của mình và ít sợ hãi trước sự đánh giá của người khác.
Đã lâu rồi, tôi chưa bao giờ cảm thấy bình yên hơn với bản thân như thế.
Tôi không hối hận khi từng lựa chọn công việc bán hàng vì ít nhất nó đã dạy cho tôi biết những điều tôi không muốn làm trong đời là gì. Hiện tại tôi đang nỗ lực tìm kiếm một công việc phù hợp với mình để tiết kiệm một khoản tiền và đi học đại học lại trong hai năm tới. Tôi sống thật với bản thân bằng cách làm những gì tôi muốn làm chứ không phải những gì tôi nghĩ người khác muốn tôi làm.
Vì vậy, đây là lời nhắn nhủ của tôi tới tất cả INFJ, người hướng nội và những người nhạy cảm ngoài kia:
Đừng bao giờ cố gắng thay đổi tính cách của bạn, hay những gì bạn thích và những gì bạn muốn làm để làm hài lòng người khác hoặc để trở nên được yêu thích hơn. Điều đó chỉ khiến bạn cảm thấy tệ hơn và khổ sở hơn. Vì vậy, hãy cứ kỳ quặc, yên lặng, hay chiêm nghiệm và mơ mộng như bạn muốn. Bởi vì chính bạn là người duy nhất bạn sẽ dành trọn cả đời ở bên, vì vậy tốt hơn hết bạn nên biến chính mình thành một người đồng hành tuyệt vời.