Home Ngồi đây lắng nghe tớ kể Ước gì ba mẹ hướng ngoại của tôi biết rằng …

Ước gì ba mẹ hướng ngoại của tôi biết rằng …

---
Lúc còn nhỏ, hay đã là một sinh viên, tôi chưa bao giờ biết rằng mình là người hướng nội. Tôi thậm chí không biết có một kiểu người như vậy trên đời.

by Mai Ly

Trong những năm thơ ấu của tôi, ba mẹ thường bảo tôi là hiền lành nhút nhát, với chút gì đó trìu mến và kiên nhẫn. Và họ vốn nghĩ khi lớn lên sự nhút nhát đó rồi sẽ biến mất.

Và chắc bạn cũng đoán được rồi, thực tế thì không.

Tính “nhút nhát” của tôi vẫn còn khi tôi bước vào những năm sau tuổi dậy thì. Khi thấy tôi ở nhà nhiều và ít giao du với bạn bè, gặp người lớn cũng chẳng nhanh mồm nhanh miệng, họ bắt đầu lo lắng về tôi.

“Con nên đi ra ngoài nhiều hơn cho mạnh dạn lên chứ cứ lầm lầm lỳ lỳ suốt ngày.”

“Con nên thử một môn thể thao nào đó cho nhanh nhẹn hoạt bát hơn.”

Hoặc điều sát thương nhất là, “Sao con không có đứa bạn nào hết vậy?”

Hàm ý của những câu hỏi này rất rõ ràng: Họ đang hỏi tôi bị làm sao.

Tôi đã cảm thấy như mình là một người thất bại trong xã hội

Lúc còn nhỏ, hay đã là một sinh viên, tôi chưa bao giờ biết rằng mình là người hướng nội. Tôi thậm chí không biết có một kiểu người như vậy trên đời. Tôi chỉ đơn thuần nghĩ tôi là người nhút nhát thật, như cách ba mẹ nghĩ về tôi. Tôi cũng không biết rằng cách cư xử của tôi không có gì đáng xấu hổ cả. Thay vào đó, tôi ngày càng trở nên khép kín và nội tâm hơn theo cách mà rõ ràng đã khiến gia đình, bạn bè khó hiểu và thất vọng thêm.

Tôi không thích tiệc tùng, đám đông hoặc âm nhạc ồn ào. Tôi không thích gặp gỡ những người lạ, đặc biệt là những người trạc tuổi tôi. Ở trường, tôi hòa đồng với mọi người và cũng có một số bạn bè. Nhưng khi chuông reo, tôi chỉ muốn phóng ngay về nhà để được ở một mình trong không gian riêng, tránh xa sự mệt mỏi khi bị mọi người vây quanh.

Cả ba mẹ tôi đều là những người yêu thích giao thiệp. Họ luôn là trung tâm các cuộc vui với những lời mời ăn tối và những vị khách đến nhà chơi vào mọi giờ. Những người bạn từ thời đại học của họ hoặc những người họ gặp khi đi du lịch thậm chí ở lại nhà tôi chơi trong nhiều tuần liền. Đôi khi tôi cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng và không thuộc thế giới này.

Giá như ba mẹ hướng ngoại của tôi biết rằng…

Sau này khi tìm hiểu, tôi mới biết rằng không có gì sai với tôi cả. Tôi chỉ đơn giản là một người hướng nội, nghĩa là, tôi là một người cần thời gian một mình, người không thể hoà nhịp trong một xã hội luôn yêu cầu sự hoà đồng như ngày nay.

Bây giờ tôi đã hơn 30. Những điều ba mẹ và những người xung quanh từng nói khi tôi còn nhỏ vẫn còn là một điều gì đó ám ảnh tôi trong sâu thẳm, dù bây giờ tôi đã hiểu mình là ai và tính cách của tôi chẳng phải điều gì kỳ quái bất bình thường. Nhưng bạn biết đấy, việc sống với nỗi băn khoăn về việc “mình bị làm sao” trong hai mươi mấy năm đủ để khắc sâu vào tâm trí ta thêm nhiều năm nữa. Và thậm chí ngay cả khi nhận ra mình là người hướng nội, chúng ta vẫn gần như vật lộn với mớ suy nghĩ về sự kín đáo, nội tâm của bản thân mỗi ngày bởi xã hội luôn thúc ta phải giao thiệp rộng, phải xây dựng mối quan hệ để có thể thành công. Có phải không?

Tôi ước mình có thể quay ngược thời gian và nói chuyện với ba mẹ về tất cả những điều này. Ba mẹ tôi là những người tuyệt vời, luôn yêu thương và động viên tôi. Họ đã cho tôi những điều tốt nhất trong cuộc sống, và tôi sẽ mãi mãi biết ơn họ. Nhưng trong những năm niên thiếu của tôi, giữa chúng tôi cũng đã từng có những bất đồng liên quan đến nhu cầu được im lặng và có không gian riêng của tôi. Họ coi đó không phải là khuynh hướng tự nhiên mà là điều nhất định sẽ khiến tôi đau khổ về sau.

Hôm nay, tôi đã có thể thành thật nói với họ rằng tôi không bỏ lỡ điều gì cả, và chắc chắn là tôi không hề bất hạnh vì tính cách hướng nội của mình. Tôi không nhút nhát. Tôi cũng như rất nhiều người hướng nội khác, luôn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, dành thời gian để suy nghĩ nhiều hơn là tương tác với người khác. Thay vì khao khát những cuộc phiêu lưu với những điều mới mẻ như một số người, tôi thích việc lặng lẽ quan sát, suy ngẫm và hiểu rõ ý nghĩa của mọi điều trong cuộc sống. Tương tác của tôi với những người khác không dựa trên số lượng mà là chất lượng. Tôi cẩn thận chọn lựa người mà tôi muốn dành thời gian của mình cho họ. Tôi trân trọng những giây phút họ bên tôi. Tôi tìm một nơi yên tĩnh giữa sự náo nhiệt và quan sát thế giới xung quanh và suy ngẫm về các trải nghiệm của mình.

Tôi ước gì ba mẹ hiểu những điều này khi tôi còn nhỏ và ngừng hỏi những câu hỏi đầy lo lắng về tôi. Thay vào đó, hãy hiểu, chấp nhận và nói cho tôi biết tôi là người hướng nội. Và rằng, họ cảm thấy tin tưởng và hạnh phúc về chính con người tôi.

À, thực ra tôi nghĩ là, cuối tuần này, tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ về điều này. Dù gì, chúng ta cũng đâu thể quay ngược về quá khứ. Thay vào đó, tôi sẽ giúp ba mẹ hiểu con người hiện tại của tôi hơn.

Leave a Comment

CÓ LẼ BẠN CŨNG QUAN TÂM

Đăng ký

Nhận những chiếc mail dễ thương

Cập nhật những bài viết mới nhất, các sự kiện kết nối và thông tin hữu ích cho bạn!


INTROVERT BLOOMS

Blog Magazine về chủ đề người hướng nội (Introvert) – Nơi giúp ta hiểu hướng nội là gì, nơi introvert kết nối và chia sẻ câu chuyện của mình

@2022 – All Right Reserved. Designed and Developed by Introvert Blooms